Thương người năm ấy rời xa năm này
Thanh xuân của chúng ta có những niềm vui khi được bên nhau, thanh xuân của chúng ta có thành công khi chiến thắng và thanh xuân của chúng ta có cả những nỗi đau hoài niệm về quá khứ xa xôi. ‘’Thương người năm ấy rời xa năm này’’ là cuốn sách được chắp bút bởi cộng đồng Hall of Dreamers viết về những hồi ức của thanh xuân.
Nếu như ai đã từng theo dõi cộng đồng người viết trẻ Hall of Dreamers thì chắc chắn sẽ biết về cuốn sách ‘’Thương người năm ấy rời xa năm này’’ bởi đây là cuốn sách đầu tay ra đời sau ba năm cộng đồng Hall of Dreamers. Tác phẩm như một dòng chảy viết về nỗi nhớ thương dành cho quá khứ và người cũ, là dòng chảy cho những mạch nguồn vô tận về nỗi nhớ thương những điều đẹp đẽ và đau thương nhất của tuổi trẻ.
1. Hồi ức.
Trong cuộc đời này hẳn ai cũng đều mang trong mình những hồi ức về quá khứ, đó có thể là những niềm vui, hạnh phúc những ngày nắng ấm yên bình nhưng quá khứ còn có cả những vết xước chẳng bao giờ có thể phai đi. Đó có lẽ là nỗi đau khi mất đi một người anh em, nỗi xót xa khi buông tay tình đầu và cả những tuyệt vọng khi đã đặt niềm tin sai chỗ. Qúa khứ ta mang trong mình niềm vui và cả nỗi buồn, có những ngày nắng ấm và mưa rơi. Có lẽ rằng như một lẽ tự nhiên thôi, ai trong chúng ta cũng đều muốn khắc sâu những ngày nắng ấm tươi đẹp với niềm vui xao xuyến và mong cho những vết xước đau thương sẽ bị bụi mù của thời gian phủ mờ đi xa mãi…Nhưng bạn ạ! Lớp bụi mù của năm tháng dù có thể phủ đầy vết xước khi xưa, thì chỉ cần một cơn gió thổi qua lớp bụi ấy cũng sẽ bay đi và khi ấy vết xước kia càng hiện lên rõ nét. Thời gian sẽ chẳng thể nào phủ mờ đi tất cả dù là những ngày nắng ấm hay mưa giông điều quan trọng là chúng ta hãy học cách để giữ nắng khi mưa qua mà thôi. ‘’Thương người năm ấy rời xa năm này’’ là trang viết cho những ngày đã qua, viết cho người đã qua cho cả những ngày nắng ấm tràn đầy và mưa giông đen tối…Người năm ấy đã xa rời năm này, người bên ta thanh xuân rực rỡ chẳng cùng ta bước tiếp chặng đường dài phía sau, nhưng những ngày tháng bên nhau vẫn là những hồi ức đáng trân quý, người cũ vẫn tuyệt vời và quá khứ vẫn trong tâm tưởng…Qúa khứ có sai thì ta mới tốt ở hiện tại, quá khứ có buồn thì ta mới có hạnh phúc ở tương lai, cuộc đời cho chúng ta hai từ tuổi trẻ để ta được phép sai được nhìn lại cái sai và rồi bước về trưởng thành…
“Ngày hôm sau tan làm, tôi về nhà đã không còn nhìn thấy chiếc máy giặt cũ kỹ mình mua từ hơn ba năm trước, chỉ còn đống quần áo thơm lành mùi nước xả trên dây phơi. Và chỉ có quần áo của tôi, lục lọi cách mấy cũng không thấy quần áo của em đâu nữa. Bên ngoài là hoàng hôn, thành phố ẩn mình trong một màu cam thê lương buồn bã. Cơn mưa hôm qua đã là cơn mưa cuối cùng.
…
Tôi không đi tìm em, cũng không có ý định sẽ đợi em, vì tôi biết em sẽ không quay về nữa. Em đi tìm cơn mưa của mình, ở đây không có cơn mưa mà em cần…”
2. Hi vọng.
‘’Thương người năm ấy rời xa năm này’’ tựa hồ như những cơn gió nhẹ nhàng đến rồi phủi đi lớp bụi mù của tháng năm và gieo vào trong lòng người những hồi ức xưa cũ về người cũ đã qua…Cơn gió ấy làm hiện lên những vết xước trong quá khứ, gợi hồi ức về người cũ-người bên ta những tháng dài thanh xuân. Nó gợi lên tất cả kỉ niệm giữa anh và em trong những tháng ngày hạnh phúc khi xưa, gợi lại nguồn cảm xúc của những trái tim dành cho nhau trọn vẹn, gợi lại cả những con ngõ, quán quen mình đã bước để ta nhớ những ngày thanh xuân thật ngọt ngào… Và rồi sau những ngọt ngào ấy cơn gió kia còn gợi về những ngày bão giông, những đau xót nơi cõi lòng khi buông tay người để đi về tương lai cơn gió ấy khiến ta tìm về những vết xước tận đáy lòng. Gợi về ngày cũ và người cũ nhưng ‘’Thương người năm ấy rời xa năm này’’ lại không mang những bi lụy xót xa mà nó đã gieo vào lòng người những hi vọng về tương lai tươi sáng bởi khi một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Thanh xuân xước xát là để tương lai ta trưởng thành, nhìn về quá khứ là để ta xây dựng hiện tại tốt hơn…
“Những ai đã đi qua cuộc đời em, từng là một mảnh ký ức dù nhỏ, dù lớn trong tâm hồn em. Thì em đều gửi dành những gì tốt đẹp, yên bình nhất về họ.
Ai sai, ai đúng. Ai đáng trách, ai đáng thương.
Có còn quan trọng gì nữa đâu. Khi kết thúc là kết thúc. Giữ những điều đẹp đẽ, là điều cần thiết hơn hết thảy.”
Được chắp bút bởi cộng đồng tác giả trẻ nên những dòng chảy trong trang sách ‘’Thương người năm ấy rời xa năm này’’ như chạm tới đáy lòng của trái tim người đọc, trang sách ấy thấu nỗi đau của người trẻ hiểu suy nghĩ của thế hệ tương lai và cùng họ bước những bước đường trưởng thành. Theo cảm nhận của bản thân mình thì đây là một trong những trang sách rất hay và thực sự nên đọc, nó phù hợp với người đọc muôn thế hệ cả những người đã đang và sắp bước vào cung đường tương lai. Cuốn sách như cơn sóng trào làm sống dậy mạch nguồn của những hồi ức nơi quá khứ đau thương nhưng không phải để lòng người thêm đau xót mà để con người ta kiên cường và bước qua những ngày giông bão đã xa dần.
“Chúng ta cần biến cố để trưởng thành.
Để thôi tin tưởng và tiếp tục những mù quáng thời thanh xuân.